Yêu anh thì nói láo Ghét anh thì nói xạo Thương anh thì nói dóc nhớ anh thì nói móc Giận anh thì muốn khóc Sao mà anh thấy "sóc"
Giơ chân em đá en dần Cho anh chết quách khỏi gần bên em
Một thương em trăng như Miên Hai thương miệng móm có duyên vô cùng Ba thương ngáo ngáo khùng khùng Bốn thương vừa mập vừa lùn rất xinh Năm thương 2 má em phình Sáu thương mắt hí đa tình làm sao Bày thương răng tựu hàng rào Tàm thương đôi mắt giận nhau cả ngày Chín thương nải chuối bàn tay Mười thương mũi xẹp cả hai như mèo
Em yêu anh như bác Hồ yêu nước Mất anh rồi như Pháp mất Đông Dương
Yêu em hổng phải vì ham Mà là anh hổng chịu cam cảnh nghèo
Ăn quả phải tự trèo cây Em ăn em bắt anh đây hái dùm
Làm rào phải mua kẽm gai Làm vợ lãi nhãi ... em dai nhất nhà
Biết em có tính hay ghen Cho nên sáng tối anh bèn ... bướm ông
Khi thương anh nói anh cười hết thương anh giống như người điếc câm
Gần mực thì beer Gần đèn thì thuốc
Yêu nhau mấy tháng đã đành Nếu mà lâu quá chắc sanh một bầy
Yêu nhau k0 phải vì tình Lấy anh vì biết mình sắp giàu to
Biết em đã quyết lấy chồng Thì anh cũng quyết là không cho về
Giấy rách còn giữ được bìa Tình em xa cách bên kia anh buồn
Gần mực lọ lem Gần em anh thích
Gió đưa bụi chuối sau nhà Lỡ mê vợ bé vợ nhà vẫn thương
Còn duyên bán nhẫn bán vàng Hết duyên vẫn bán nhẫn vàng như xưa
Chiều chiều én liệng trên trời Thương em anh vẫn cứ đợi nơi đây
Chim oanh hót tiếng rất thanh Người yêu anh nói dịu dàng dễ thương
Yêu em anh vẫn ngóng trông nếu em lấy chồng anh sống sao đây ?
Cây oằn bởi vì trái sai Anh xa em bởi mai em lấy chồng
Cha già muộn con chơi vơi Gần đất xa trời con rớt nơi nơi
Đốn cây ai nỡ dứt chồi Tình chồng nghĩa vợ giận rồi đi luôn
Cá bống đi tu Cá thu nó khóc Cá lóc nó rầu Phải chi ngoài biển có cầu Anh ra ngoài đó giải sầu cho em
Còn duyên thì bán nhẫn vàng Hết duyên bán mít cho chồng gặm xơ
Còn duyên kẻ đón người đưa Hết duyên đi sớm về trưa một mình
Còn duyên như tượng tô vàng Hết duyên như tổ ong tàn ngày mưa
Còn duyên kén cá chọn canh Hết duyên ếch đực, cua kềnh cũng vơ Còn duyên kén những trai tơ Hết duyên ông lão cũng vơ làm chồng
Nhà nàng có một bụi hoa Anh hay hái trộm dành tặng người yêu
Anh đi ăn món giả cầy Em đi shop mãi anh đây hết tiền
Ba đồng một mớ đàn ông Chị nhốt vào lồng cho kiến nó tha Năm hào một núi đàn bà Anh vứt ra vườn cho gà nó tranh
Trèo lên cây khể mà rung Khề rụng đùng đùng không biết khế ai Khế ai thì mặc khế ai Miễn em no bụng, còn dư đem về
Nhà bè nước chảy chia hai Cái nhà nhỏ xíu mà chia nỗi gì Chịu khó nhường cho em đi Vì là phận nữ anh tranh làm gì
Thức đêm mới biết đêm dài Hai vợ mới biết thế nào là ghen
Con nhà tông không giống lông đỡ giống khỉ
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc Áo nàng xanh anh bán cúc nuôi gà
Chị em nô nức đặt vòng hoa mộ liệt sỹ tỏ lòng biết ơn
Anh đi công tác Cam Pu Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm
Anh đi công tác bản Muờng Tè xong một cái lên đường về quê
Nhớ nhung về thị xã Phan Thiết tha mơ tưởng cô hàng nước măm
Chồng người du kích sông Lô Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Email anh viết thật bay bướm em mong đợi từng ngày từng đêm.
Con đò dịch đít sang ngang Bên kia có một cái làng thò ra
Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn Có chị bán trứng vịt lộn rất to
Bướm đồng động đến thì bay Bướm nhà động đến lăn quay ra giường Chim đồng bóp cái chết ngay Chim nhà mà bóp càng ngày càng to
Mời anh vào quán kara- OK em đã mở ra sẵn sàng
Sông Cầu nước chảy lơ thơ Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi
Chưa đi chưa biết Cửa Lò Đi về mới biết nó to thế này
Chị em du kích tài thay Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (nhà) mình
Hoan hô đồng chí Hagi Cách ba mươi mét mà ghi được bàn
Hoan hô đồng chí Phạm Tuân Bay vào vũ trụ một tuần về ngay
Liên hoan có bánh có chuồi Ta đi ta nhớ cái buổi hôm nay
Khoa học thời đại lên cao Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru
Mấy em mặc váy đánh cầu lông bay phấp phới trên đầu các anh
Anh đi công tác Pờ Lây Ku dài dằng dặc biết ngày nào ra Còn em em vẫn ở nhà Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào
Tiễn anh lên bến ô tô Đêm về em khóc ... tồ tồ cả đêm"
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên
Không đi không biết Tam Đao (Tam Đảo) Đi thì không biết chỗ nào mà ngu (ngủ) Một giường nó nhét hai cu (cụ) Thôi thì cố nhịn đến chu nhật về...
Phụ nữ thường rất hay lươi (lười) Riêng em anh thấy là người cần... cù.
Bắc Ninh có cậu Nguyễn-Trùng- -Dương, vật khỏe quá cả vùng thất kinh
Ngọt ngào bóc múi em ra Mời nhau cặp bưởi, chút quà Hùng Đoan
Ta đi bầu cử tự do Chọn người xứng đáng mà cho vào hòm
Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu
Bà con toàn thể xã ta Ðồng tâm phấn khởi giồng cà dái dê Dái dê to mập dài ghê Nãm sau ta cứ dái dê ta trồng
Anh đi công tác Plây Cu dài dằng dặc biết ngày nào vê Họp xong anh ghé buôn mê Thuột xong một cái thì về với em
Hôm nay giải phóng Sài Gòn Bà con phấn khởi chạy bon ra đường Có cô ðang ngủ trên giường Vội vàng tỉnh dậy, bị thường vào tày Ô tô cấp kíu đến ngay Ðưa vào bệnh viện ba ngày thì khoi...
Hoan hộ đại tướng Võ Nguyên Giáp ta thắng trận Ðiện Biên trở về Hoan hô anh Nguyễn Đình Dề Trước là Thổ Phỉ nay về với ta Hoan hô anh Nguyên Văn Ba Trước là thổ phỉ nay ta đã về.
Ở trong hang đá đi ra Vươn vai một cái rồi ta đi vào
Chưa đi chưa biết Ðồ Sơn Ði về mới biết chẳng hơn đồ nhà Ðồ nhà tuy xấu tuy già Nhưng là ðồ thật hơn là Ðồ Sơn
Bốn ông chung một đĩa lòng lợn ngồi chễm chệ với thùng bia to
Chồng người du kích sông Lô Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Nếu hết sữa, ấy thì cho bú Hết vú này đến vú bên kia Sữa nhiều ta phải phân chia Hôm này vú nọ, hôm kia vú này
Trung thu là tết thiếu nhi Mà sao người lớn lại đi là nhiều Đi nhiều rồi lại làm liều làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi
Ước gì em biến thành trâu Để anh là đỉa anh bâu vào đùi Ước gì anh biến thành chầy Để em làm cối anh Giã ngày Giã đêm
Chị em phụ nữ chơi cầu Lông bay vùn vụt..qua đầu thanh niên
Chị em Phụ nữ thường lươi (lười) Riêng em anh thấy là người cần... cu (cù).
Hôm nay học cả một buôi Ăn một quả chuối gọi là tĩnh dương (tĩnh dưỡng)
Hôm qua em đến đồi Lê Nin ngồi đợi mãi, đành về lại ky Túc xá buồn, em xem Nhi Cu-lin diễn để vơi đi nỗi buồn
Hôm qua học tập chính tri (chính trị) Cán bộ ngồi ỳ, chẳng chịu phát biêu (phát biểu) Cơm ăn chẳng được bao nhiêu Đảng uỷ lại bắt phát biêu cả b'... (cả buổi
Quê Hương thi sĩ Phú Thò Chè xanh , cọ biếc , mập to trái chuồi ( chuối) Lòng còn nhớ mãi cái buôi ( buổi) Đầu làm phân bắc, chăn nuồi đàn bo Cu Ba lông mượt giống to Cách màng văn hoá đất tô lại càng...
Không vô không biết bút tre vô rồi mới biết muốn tè ra ngay Chưa ăn chưa biết cu đơ Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra
Ba bà đi chợ cầu đông Vừa đi vừa nhổ lông....mày ra xem[1][1][1599] 1599